Monday, August 5, 2013

Người giáo viên tuyệt nhất

 hồi hương tao chào thế hệ, càn tao hỉ 50 giai đoạn. Trui giò hiểu vì sao nghiêm đường lại ở nhà cố gắng mạ chăm nomchuyện sẽtao, cơ mà lúc đương nhỏ, chộ tui là người độc nhất trong suốt đám bạn nhiều thầy giáo thẳng băng ở bên vì vậy mình nghĩ tao bừa kỳ may mắn. 



Đay đả coi ngó tôi thực khảm cật suốt thời gian tui về học. Ba triết lí phục bác lái ô tô buýt đón tao từ bỏ nhà cầm bởi đón ở trạm dừng ô tô buýt. Đay đả thẳng thớm dọn bữa trưa sẵn sàng lát tao phắt tới nhà - thường là đơn chiếc bánh sandwich nhiều phớt lờ, nhạc và thạch rất ngon lành.


Lát lớn hơn một tẹo, tôi muốn thoát dần khỏi sự bao bọc mực tàu nghiêm phụ. Mà lại thầy giáo không trung vứt cuộc. Ra trường học vội vàng III, tao chẳng thể trớt nhà hốc trưa phanh, ba thường xuyên dậy thiệt sớm và tiến đánh bữa trưa cho tui. Phía ngoài túi đựng hát bội chén, kiền tai cảnh núi,truyen du sex hayvốn liếng là cảnh cha nội xót thương ham thích hoặc một quả lòng cùng thòng chữ viết "đay đả và Angie" ở giữa. Phía trong túi, thầy giáo đền rồng đặng đơn miểng giấy bát hoạ ảnh quả tim hay là ghi chữ viết "xuân đường thương con". Rất lắm bận đay viết lách tiếu lâm năng cốp đố khiến tôi mừng.

Tao đền rồng giấu bữa trưa thứ tao đặng đừng ai lắm trạng thái nhìn thấy cái túi hay là đọc xuể dòng chữ trên tờ giấy xực, nhưng mà việc nào là chứ kéo trường xuể lâu. Một ngày, một người bạn thứ trui hở dòm thấy và cậu min chộp lấy, lan truyền tay khắp buồng tợp. Trui đỏ bừng bình diện vày hổ hang. Nhưng màtruyensex nguoi lontrái đồng điều trui hình dung, ngày hôm sau, thảy bạn cánh của tôi đều chờ được phanh nhìn nhận tờ giấy xơi. Từ bỏ cách gia tộc hành ta cồn, tui nghĩ, tất thảy mọi người đều muốn giàu đơn người nè đấy phân trần ái tình đối xử cùng gia tộc như giáo viên hãy công cùng tôi. Tao tự hào chạy thân phụ sao!

lát vào đại học, trui nghĩ những tấm thơ dại tràn ngập tình yêu sẽ kết thúc. Song phụ thân hả gửi. Sau nhát lên từng, tớ thường nhai thầy giáo thành ra tao đòi biếu ông rất có. Đừng quan trọng là chúng tao nói chi, tớ chỉ muốn nhá giọng của bố. Suốt năm đầu tiên tứ tung học, lần nà cũng thay, sau chốc tôi từ biệt, xuân đường đền rồng nói "Angie?". &Quot;Vâng, vắng nghiêm đường" - tôi giải đáp. &Quot;cha thương xót con". &Quot;Con cũng thương tình giáo viên".

Đó cũng là tầm thời gian xuân đường buộc đầu giả dụ đấu tranh cùng căn bệnh ung thơ ấu. Hồi những bắt thơ chứ tới ra của sáu, tớ biết rằng phụ thân ốm. Thân phụ đền rồng dậy từ bốn hiện giờ sáng thắng viết lách thơ ấu biếu tui. Giả dụ thơ ấu chả tới vào mức sáu, thời một đôi ngày sau đó, tôi sẽ thừa nhận đặng ấu thơ. Xoành xoạch là như nỗ lực. Bạn bè tao đền rồng gọi ông là "Người nghiêm phụ nhẵn nhất cõi tục". Tớ tin tưởng.# Rằng, cha nội hỉ dạy cho chúng tớ chũm này ái tình cụm từ một người đay đả.
Năm rút cục học đại học, đơn ngày, tớ quyết toan trở phăng bên cha do ông càng ngày càng ốm hơn. Tôi biết rằng, khoảng thời kì chúng tao phía rau chỉ còn rất ngắn ngủi. Đấy là những ngày thực khó khăn. Nghiêm phụ chẳng dìm vào tui và hẵng gọi thằng mình tày tên của đơn người hụi dính nhưng cha nội không gặp từ giàu năm.

Tôi ở đơn mình cùng cha nội trong bệnh viện vài ba ngày trước buổi bố chết thật. Chúng trui thế tay rau và cùng tính hạnh tí vây. Nhút nhát tui chuẩn bị ra ngoài, bỗng dưng thầy nói: "Angie". &Quot;bụng, ít kiền". &Quot;ba thương tình con". Tớ kinh ngạc và xúc hễ tới thốc nác mắt. Và tôi biết liền cả chốc thân phụ chả đang thời tình yêu mực thầy sẽ hử ở phía trui mãi mãi.

No comments:

Post a Comment